Chính trị thuộc địa Đông_Ấn_Tây_Ban_Nha

Một trong những di sản của cuộc cách mạng tôn giáo của thế kỷ 16 là mở ra một hố sâu rất lớn của sự tách biệt giữa tâm tính Teutonic và Latin, hầu như không thể hiểu được. Sự đối đầu chết người giữa Công giáoTin lành, giữa người Tây Ban Nha và người Anh, để lại dấu vết không thể xóa nhòa con cháu của họ làm trầm trọng thêm sự hiểu lầm và định kiến. Anh và người Mỹ khinh rẻ sự bất lực của người Tây Ban Nha ở Philippine và nhiều nơi đầu tiên trên thế giới nhưng nhắm mắt với các mục tiêu và thành tựu của Tây Ban Nha ở những nơi đó sau này. Những thảm kịch, tàn bạo và sự vô lý của thực dân Anh ở Mỹ thường bị lãng quên và chỉ nhớ những thảm kịch, tàn bạo và sự vô lý của thực dân Tây Ban Nha.

Trong khoảng thời gian từ khi bắt đầu chính sách thực dân Tây Ban Nha trên thế giới, những ý tưởng kinh doanh nhưng xếp thứ nhất theo quan niệm Tây Ban Nha vẫn là truyền đạo. Các thuộc địa đã lây lan nhanh chóng Kitô giáo và cho sản xuất của cải, các lĩnh vực chủ yếu cho phát triển thương mại và công nghiệp chỉ tình cờ là việc bên cạnh cho công việc Thiên Chúa hóa. Chắc chắn điều đi kèm này thay đổi góp phần vào sự giàu có và sự tiến bộ của thế giới nhưng đã gây tử vong cho dân bản địa.

Người Tây Ban Nha ngày nay vẫn khăng khăng rằng chính trị thực dân Tây Ban Nha cố gắng để bảo tồn và khai hóa các dân tộc bản địa và thiết lập một ngôi nhà mới cho pháp luật Tây Ban Nha và cung cấp biện pháp để bảo vệ người bản địa sau thời kỳ chinh phục tàn nhẫn. Họ bảo tồn nền văn minh của các dân tộc bản địa của Mexico, Trung và Nam Mỹ, và đặc biệt là ở Philippines dù tương phản sắc nét, vẫn có quyền được yêu cầu. Người Tây Ban Nha nói quá khứ có thể xóa nhòa và tương lai tốt đẹp mới thật sự quan trọng, người thổ dân ở Bắc Mỹ, quần đảo Sandwich, New ZealandÚc, và phân biệt rõ ràng trong xu hướng của họ tương ứng và kết quả Tây Ban Nha là tiến bộ hơn hệ thống thuộc địa Anh. Sự tương phản giữa những ảnh hưởng của cuộc chinh phục Tây Ban Nha ở Tây Ấn, Mexico so với Philippines phản ánh sự phát triển con người của chính sách nhà nước là đã trở nên tiến bộ. Vì vậy chủ nghĩa thực dân cần phải đánh giá lại.

Rõ ràng người Tây Ban Nha chỉ biện hộ cho 3 thế kỷ thống trị của họ, sau 3 thế kỷ đến khi rơi vào tay Mỹ Philippine vẫn khổ sở, các giai tầng khác nhau chênh lệch về mọi mặt cùng sự bần cùng của phần lớn xã hội là câu trả lời rõ ràng sau tất cả biện hộ mà họ cố gắng tự bào chữa cho đến tận ngày nay.

Hệ thống chính trị

Tây Ban Nha nhanh chóng tổ chức thuộc địa mới của họ theo mô hình của họ. Nhiệm vụ đầu tiên là giảm, hoặc di chuyển của cư dân bản địa vào khu định cư. Hệ thống chính trị đầu tiên được sử dụng trong thời gian đầu là hệ thống thác quản Encomienda, giống như chế độ phong kiến trong thời trung cổ châu Âu. Các chiến binh, tu sĩ và quý tộc bản địa đã được cấp đất đai, để đổi lấy sự phục vụ của họ cho nhà vua, và đã được trao đặc quyền để thu thập cống từ cư dân. Đổi lại, người cấp Encomienda, được biết đến như một encomendero, được giao nhiệm vụ để bảo vệ quân sự chính quyền quản trị. Trong thời gian chiến tranh, các encomendero là bổn phận phải cung cấp binh lính cho nhà vua, đặc biệt, để bảo vệ toàn bộ các thuộc địa từ quân xâm lược như Hà Lan, Anh và Trung Quốc. Các hệ thống thác quản Encomienda đã bị lạm dụng bởi encomenderos và năm 1700 đã được thay thế phần lớn các tỉnh hành chính thì mỗi do một thị trưởng Alcalde (thống đốc tỉnh)[4] Các tính năng nổi bật nhất của thành phố Tây Ban Nha là quảng trường, khu vực trung tâm cho các hoạt động thị trấn như lễ hội, và nơi mà các tòa nhà chính phủ, các nhà thờ, một khu vực thị trường và cơ sở hạ tầng khác được đặt. Khu dân cư nằm xung quanh quảng trường. Trong thời kỳ đầu, nhiệm vụ đầu tiên của thực dân là giảm, hoặc di chuyển của người dân bản địa vào khu định cư xung quanh quảng trường.

Như ở châu Âu, nhà thờ luôn luôn có quyền kiểm soát các công việc nhà nước của các thuộc địa. Các tu sĩ kiểm soát tình cảm của người dân bản xứ và là mạnh hơn so với tổng đốc chính mình. Theo quan niệm người Tây Ban Nha trong số các vấn đề mà dẫn đến cuộc cách mạng của Philippines năm 1898 đã kết thúc quyền lực Tây Ban Nha là sự lạm dụng quyền lực của các dòng tu.

Phân chia hành chính

Chính phủ trung ương

Ở cấp quốc gia, các vua Tây Ban Nha, thông qua Hội đồng của ông (Consejo de Indias), điều chỉnh thông qua đại diện duy nhất của ông ở Philippines: Tổng Toàn Quyền (Gobernador y Capitán). Với ghế quyền lực ở Manila, Tổng Toàn Quyền đã được đưa ra nhiều nhiệm vụ: ông đứng đầu Tòa án Tối cao (Audiencia), là tư lệnh trưởng quân đội và hải quân, và kế hoạch kinh tế của đất nước. Tất cả quyền hành pháp được biết đến của chính quyền địa phương bắt nguồn từ ông và như phó vương bảo trợ, ông có quyền để giám sát công việc nhiệm vụ và giám sát Giáo hội. Tiền lương hàng năm của ông là 40.000 peso. Vì những lý do hiển nhiên, Thống đốc Tổng là thường là một người Tây Ban Nha sinh ra ở Tây Ban Nha để đảm bảo sự trung thành của thuộc địa này cho nhà vua.

Chính phủ tỉnh, thành phố

Ở cấp tỉnh, nhóm các tỉnh bình định (alcaldia), là thống đốc tỉnh (Alcalde). Quân khu (corregimiento), chẳng hạn như Mariveles và Mindoro, được lãnh đạo bởi corregidores (có thể hiểu là quân khu trưởng). Chính quyền thành phố (ayuntamientos), cũng do một thị trưởng Alcalde. Thị trưởng Alcalde và corregidoresthực hiện nhiều đặc quyền như thẩm phán, kiểm soát hệ thống các encomiendas, cảnh sát trưởng, thu thuế, lãnh đạo chung của tỉnh và thậm chí phó vương bảo trợ. Tiền lương hàng năm của ông dao động từ 300 peso đến 2000 peso trước năm 1847 và 1500 peso đến 1600 peso sau đó. Nhưng điều này có thể được tăng cường thông qua các ưu đãi đặc biệt của " indulto de Commercio ", nơi tất cả mọi người bị buộc phải làm kinh doanh với anh ta. Các thị trưởng Alcalde thường là một Insulares (người Tây Ban Nha sinh ra ở Philippines). Trong thế kỷ 19, các Peninsulares (người từ chính quốc Tây Ban Nha) bắt đầu di dời Insulares kết quả là bất ổn chính trị của năm 1872, đặc biệt là nổi dậy Novalesbạo loạn Cavite.

Chính phủ thành phố nhỏ, thị xã

Các Pueblo (thành phố, thị xã), đứng đầu là Gobernadorcillo (hạt đốc). Trong số các nhiệm vụ hành chính của ông là việc chuẩn bị danh sách thuế (Padron), tuyển dụng và phân phối cho người lao động dự thảo, công trình công cộng và nghĩa vụ quân sự quân đội (Quinto), nhân viên bưu chính và thẩm phán trong vụ kiện dân sự nhỏ. Ông can thiệp vào tất cả các vụ án hành chính liên quan đến thị trấn của mình: đất đai, công lý, tài chính và cảnh sát thành phố. Tiền lương hàng năm của ông, tuy nhiên, chỉ có 24 peso nhưng ông được miễn thuế. Bất kỳ người bản địa hoặc Trung Quốc, 25 tuổi, có học thức và biết tiếng Tây Ban Nha và đã phục vụ Cabeza de Barangay 4 năm có thể làm một Gobernadorcillo. Trong số những người nổi bật là Emilio Aguinaldo, một người Trung Quốc và là người Gobernadorcillo của Cavite El Viejo (nay Kawit). Các quan chức của Pueblo được lấy từ Principalía, tầng lớp quý tộc có nguồn gốc tiền thuộc địa. Tên của họ được sống sót của gia đình nổi bật trong xã hội Philippines hiện đại như Lindo, Tupas, Gatmaitan, Liwanag, Pangilinan, Panganiban, Balderas, và Agbayani, Apalisok, Aguinaldo.

Chính phủ xã, huyện

Các Barrio (chính phủ xã, huyện) đứng đầu bởi 1 quản trị viên (Cabeza de barangay). Ông chịu trách nhiệm vì hòa bình và trật tự, những người đàn ông được tuyển dụng cho công trình công cộng xã hội. Cabezas biết chữ tiếng Tây Ban Nha có phẩm chất đạo đức tốt và có tài sản. Cabezas người đã phục vụ trong 25 năm được miễn lao động cưỡng bức.

Pháp luật

Cơ sở pháp lý cho chính quyền trong cả nước Philippine chỉ được đặt với việc ban hành Luật Maura trên 19 tháng 5 năm 1893. Được đặt theo tên tác giả của nó, Don Antonio Maura, Bộ trưởng Bộ thuộc địa vào thời điểm đó, luật tổ chức lại chính quyền thị trấn ở Philippines với mục đích làm cho họ hiệu quả hơn và tự trị. Pháp luật này tạo ra các tổ chức, thành phố mà sau này đã được thông qua, sửa đổi, và tăng cường hơn nữa bởi các chính phủ Mỹ và Philippines đã thành công.

Người Tây Ban Nha cho rằng pháp luật của họ ở thuộc địa là nhân đạo và tiên tiến hơn hẳn so với pháp luật thuộc địa của Anh và Pháp, cũng như cho rằng sự cần thiết và tiến bộ đối với một Philippine tăm tối, man rợ.

Sau khi nhìn thấy sự đối xử với người bản địa với sự tàn ác kinh khủng, chính phủ của Tây Ban Nha luật hóa một cách hệ thống hơn và để bảo vệ chúng hơn bất cứ quyền lực thực dân khác. Tại thời điểm các cuộc chinh phục đầu tiên xảy ra quá nhanh đối với chính quyền trung ương trong những thời của truyền thông chậm chạp, đó là những kinh hoàng của cuộc đụng độ giữa những kẻ thực dân tìm vàng nhẫn tâm và những người bản địa lạc hậu và chính phủ trung ương đế quốc lúc đó là không thể kiểm soát hành động này, như mô tả của Las Casas phổ biến thông qua châu Âu, đã trở thành tính năng truyền thống và chấp nhận của chính phủ Tây Ban Nha. Đế quốc thực dân Tây Ban Nha kéo dài bốn trăm năm và rằng phải được đánh giá theo các nguyên tắc của nó. Điều này thật sự chỉ là bào chữa.

Chính phủ thuộc địa Philippine đảm bảo việc thực hiện pháp luật về nhân lực và thống trị nhà thờ thuộc địa và hướng dẫn phát triển của họ như là một nhiệm vụ lớn vì lợi ích của người dân. Các kết quả tương tự đã góp phần giác ngộ chủ nghĩa bảo hộ thương mại Seville, và hệ thống Filamericano điều hành có hiệu quả từ Philippine sang Mỹ. Theo quan điểm của lịch sử của bang miền Nam của chúng ta, cũng như lịch sử của Tây Ấn, không bao giờ được quên rằng mặc dù Philippines thuộc vùng nhiệt đới, không bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng của buôn bán nô lệ từ châu Phi hoặc cuộc sống nhân lực cho các công việc trên hệ thống đồn điền cũ.

Người Tây Ban Nha khẳng định điều kiện của người dân về một sứ mệnh ở Philippines là tuyệt vời so với người bản xứ tại các đảo khác hoặc những người nông dân châu Âu cùng thời gian.

Thống đốc và tòa án tối cao

Philippines đã được hình thành và được lãnh đạo của một thống đốc với sức mạnh của 1 phó vương thật sự giới hạn bởi sự kiểm soát thực hiện bởi Tòa án tối cao đối với ông. Trong số các đặc quyền của mình là quyền đối với các ngành dịch vụ công cộng ở các đảo. Nó cũng là đương nhiên Chủ tịch Audiencia được giao nhiệm vụ với mức lương 8,000 một năm có thể làm tăng đáng kể với quà tặng hoặc tiền hối lộ.

Theo nhà thiên văn học Pháp Le Gentil, những hạn chế áp đặt quyền lực của Tòa án là bảo vệ duy nhất chống lại chế độ chuyên quyền độc đoán nhưng Zuniga báo cáo những nỗ lực chung trong hướng này là không hiệu quả. Quyền lực đó là một tổ chức đặc thù của hệ thống thuộc địa của Tây Ban Nha thời hiện đại. Nó là khái niệm để cung cấp một phương pháp của cán bộ trách nhiệm nghiêm ngặt về mọi hành vi của mình trong việc thực hiện lãnh đạo.

Quyền lực của dư luận thông qua báo chí và tự quản cộng đồng là tốt bởi cuộc bầu cử thường xuyên. Sức mạnh của một sự gắn kết thêm sức mạnh cho các cơ quan hoặc vô hiệu hóa tính hiệu quả của từng trường hợp lãnh đạo. Nhưng trong những ngày của sự ra đời của đế quốc Tây Ban Nha đã có bầu cử tự do báo chí và công chúng, và chỉ trích chính phủ đã xúi giục nổi loạn. Người ta cho rằng quyền hạn của một tòa án viên là cần thiết. Vì vậy, ông đã có quyền thiết lập giới hạn phán xét nơi tất cả mọi người.

Quyền lực của một thống đốc của Philippines kéo dài 6 tháng và trung thành với Tây Ban Nha. Du khách Ý Gemelli Careri đi qua Manila năm 1696 chép rằng trách nhiệm của thống đốc như một "kinh nghiệm mệt mỏi mà đôi khi căng thẳng xé trái tim của họ."

Một sĩ quan với ba mươi năm kinh nghiệm đảm bảo thế tục và giáo hội đầu thế kỷ XVII đã được chỉ định là thống đốc Philippine, Gomez Perez Dasmariñas. Ông đã làm trong hơn ba năm vì hạnh phúc của người bản xứ hơn người tiền nhiệm hay người kế nhiệm ông. Không có kinh nghiệm chính trị trước và những phẩm chất cần thiết để trở thành giám đốc điều hành thuộc địa có hiệu quả nhưng ông được đánh giá là một Thống đốc tốt.

Tòa án tối cao được lập nên bởi chọn lựa, đứng đầu là một công tố viên, một cảnh sát trưởng,v.v. Ngoài các chức năng của Tòa án cao nhất của kháng cáo trong vụ án dân sự và hình sự, cũng có, như đã đề cập ở trên, để phục vụ như kiểm soát thống đốc. Cho đến 1715, Tòa án chịu trách nhiệm của chính quyền tạm thời nếu xảy ra cái chết của một thống đốc, tạm thời kế nhiệm ông và người đầu tiên đảm nhận chỉ huy quân sự họ được chỉ định để tòa án có người bào chữa, người bảo vệ của người bản địa. Trong các vấn đề có tầm quan trọng của cộng đồng thống đốc phải tham khảo ý kiến của họ.

Thị trưởng và Tòa án cấp tỉnh

Những hòn đảo được chia thành hành chính tỉnh và thị trưởng thực hiện chức năng quản lý đồng thời điều hành, tư pháp và thuế. Trong các thị trưởng được phép tham gia vào kinh doanh riêng của mình, trong đó thường bị cám dỗ để tham gia trong kinh doanh và khai thác thuộc địa.

Toà án cấp tỉnh đã được thực hiện bởi thị trưởng, tư vấn là một luật sư và công chứng viên. Vì chính sách và tham nhũng tràn ngập các dịch vụ công của Tây Ban Nha trong các thuộc địa thường được đặt ở các vị trí trách nhiệm không đủ năng lực.

Gobernadorcillo

Các tỉnh đều có của nó các 'gobernadorcillo.' (người đứng đầu thành phố thị xã). El gobernadorcillo là người bản địa và được bầu mỗi năm, những người đã lập gia đình được quyền biểu quyết, trong thế kỷ 19 được giới hạn trong mười ba cử tri. Al gobernadorcillo thường được gọi là "thuyền trưởng". Những người dân của làng được nhóm lại trong các đơn vị 'barangay' dưới sự giám sát của một batu. Những người đứng đầu làng và được thừa kế từ gia tộc tổ chức trước đó và chịu trách nhiệm về các khoản thuế của các nhóm của họ. Là lãnh đạo chính của làng và chắc chắn là cha truyền con nối, cuối cùng thường được chọn lựa. Các cử tri gobernadorcillo là những người hiện nay hoặc trước đây đứng đầu làng và rằng sau ba năm của việc phục vụ có thể là ứng cử viên gobernadorcillo lần nữa.

Chính quyền của Giáo hội, cũng là những cơ quan quan trọng thực sự của quản trị ở Philippines.